Mèo và chó được lên thiên đường hay xuống địa ngục? Mỗi tôn giáo có những phiên bản khác nhau.

Mọi người luôn tự hỏi liệu thú cưng của họ có kiếp sau hay không. Đại diện của các tôn giáo khác nhau đã đưa ra những câu trả lời rất khác nhau cho câu hỏi này.

Người xưa nghĩ gì về cuộc sống sau khi chết của mèo và chó?

Chính trên bờ sông Nile, ở Ai Cập cổ đại, loài mèo đã được thuần hóa. Nó được tôn kính như một loài vật linh thiêng, hiện thân của Bastet, nữ thần của niềm vui, tình yêu và sắc đẹp nữ tính. Người ta tin rằng mèo tồn tại đồng thời ở thế giới của người sống và thế giới của người chết.

Chó cũng được người Ai Cập tôn kính. Chúng được coi là hiện thân của thần Anubis và là vị thần bảo hộ của thế giới ngầm. Sau khi chết, chó và mèo được ướp xác và chôn cất với đầy đủ nghi lễ trong các nghĩa trang đặc biệt. Sau đó, chủ nhân của chúng cạo trọc đầu để thể hiện sự đau buồn và phải chịu tang trong bảy mươi ngày. Người ta tin rằng ở thế giới bên kia, cuộc sống của mèo và chó vẫn tiếp diễn.

Ở Hy Lạp cổ đại, chó và mèo là những vật nuôi được tôn kính và thậm chí còn được nhắc đến trong nhiều truyền thuyết. Alexander Đại đế đã thành lập một thành phố và đặt tên là Perites, theo tên chú chó yêu quý của mình. Trên đảo Crete, Zeus mới sinh được một chú chó vàng bảo vệ. Mèo được coi là hiện thân của nữ thần Diana của Hy Lạp và là biểu tượng của sự vĩnh cửu. Các thầy tế lễ vây quanh mình bằng những con vật này, tin rằng chúng tỏa ra ngọn lửa tinh tú với sức mạnh của chính thiên nhiên. Học thuyết triết học về luân hồi phát triển mạnh mẽ ở Hy Lạp vào thời điểm đó. Người ta tin rằng không chỉ con người mà cả động vật và thậm chí cả thực vật đều có linh hồn. Sau khi chết, linh hồn di chuyển vào đứa trẻ sơ sinh. Nhà triết học Aristotle cũng tin rằng linh hồn của người và động vật đã chết có thể di chuyển trong không gian.

Đối với người Slav cổ đại, mèo gần như là sinh vật thần thoại. Chúng là bạn đồng hành vĩnh cửu của phù thủy, pháp sư và các linh hồn ma quỷ khác. Chúng được ban cho sức mạnh siêu nhiên. Ở Nga, mèo còn được coi là người dẫn đường đến thế giới bên kia. Ngược lại, chó có thể tiên đoán cái chết và bệnh tật của chủ nhân, đồng thời cảm nhận được sự hiện diện của ma quỷ. Tuy nhiên, trong khi người Slav cổ đại gán cho thú cưng của mình những đặc tính ma thuật, họ lại tin rằng trong tất cả các loài động vật, chỉ có gấu mới có linh hồn.

Thái độ của Giáo hội Chính thống giáo đối với cuộc sống sau khi chết của thú cưng

Kinh Thánh ghi lại rằng sau khi tạo dựng thế giới, các loài động vật đã sống cùng những con người đầu tiên trên Thiên Đàng. Họ sống hòa thuận với nhau. Nhưng sau khi Chúa sa ngã, không chỉ con người mà cả động vật cũng chịu đau khổ. Mọi sinh vật đều phải chịu cái chết. Trong khi đó, các nhà thần học vẫn tiếp tục tranh luận về kiếp sau của động vật. Hầu hết đều tin rằng mọi loài động vật đều có linh hồn, nhưng linh hồn sẽ không còn tồn tại sau khi chết, không giống như linh hồn con người. Vì lý do tương tự, các tín đồ Chính Thống giáo được khuyên không nên ăn máu động vật. Người ta tin rằng linh hồn ngự trị trong máu.

Thái độ của người Hindu và Phật giáo đối với thế giới bên kia của vật nuôi

Người theo Ấn Độ giáo và Phật giáo, như họ đã tin trong nhiều thế kỷ, tin rằng mọi sinh vật đều có linh hồn. Mọi sự sống trên Trái Đất đều kết nối với nhau và nên tồn tại trong tình yêu thương và sự hòa hợp. Triết lý Phật giáo cho rằng con người và động vật có tiềm năng ngang nhau. Cuối cùng, mọi thứ đều phụ thuộc vào nghiệp: nếu nghiệp xấu, một người có thể tái sinh thành động vật sau khi chết. Ngược lại, một động vật, bằng cách sống một cuộc đời xứng đáng, có thể tái sinh thành người.

Cuộc sống sau khi chết của mèo và chó trong đạo Hồi

Theo Hồi giáo, vào Ngày Phán Xét, tất cả các sinh vật khác sẽ được phục sinh cùng với con người. Mỗi loài động vật đã hoàn thành sứ mệnh của mình trên trái đất sẽ nhận được phần thưởng. Linh hồn của động vật, tuy khác với linh hồn của con người, nhưng cũng bất tử và bất biến.

Ý tưởng cho rằng sau khi chết mèo và chó sẽ đi đến cầu vồng xuất phát từ đâu?

Truyền thuyết kể rằng giữa trời và đất có một nơi gọi là Cầu Vồng. Những đồng cỏ xanh mướt trải dài bất tận, thức ăn dồi dào, ánh nắng ấm áp rực rỡ. Mọi thứ động vật cần đều có ở đó, dồi dào vô tận. Những con vật già yếu được biến thành những con vật trẻ trung, khỏe mạnh. Ở đó, chúng thực sự hạnh phúc, chỉ chờ chủ nhân cùng bước qua cây cầu này. Truyền thuyết này được mượn từ thần thoại Bắc Âu, trong đó có nhắc đến Bifrost - cây cầu nối liền trời và đất, kết nối thế giới của các vị thần với các thế giới khác.

Cuối cùng, hầu hết các tín ngưỡng đều đồng ý rằng động vật có linh hồn. Câu hỏi liệu chúng có lên thiên đàng sau khi chết hay được tái sinh vẫn còn bỏ ngỏ, giống như trường hợp của con người.

Bình luận